just the phrases are prepared to burn up Together with the pages, they in no way run away. The terms don’t have legs when the poet has two. The poet can run when threatened. frequently, the poet has to compose a protracted letter, not poetry, explaining why they had to operate, so they can go on to compose poetry.
Ngôn ngữ của tôi ôi nghèo nàn thiếu sót. Nên khi nghe những lời khen, tôi hay bật ra cười, vừa xấu hổ vừa thích cùng một lúc. Những cảm xúc này gần như luôn luôn đi tune tune với nhau; bạn xấu hổ, bạn đầu to.
The hundreds of years unravelled during the poem, and its moaning echo begged the blind dude to open up his eyes, end pretending that his eyes are shut. shortly some thing will take place.
Bài thơ biết sự tàn ác của chiến tranh và sự sợ hãi của các nhà thơ. Bài thơ biết bạn vẫn hay mắng oan các nhà thơ. Bài thơ vẫn hay hỏi bạn:
và khi nàng bỏ đi, bài thơ chữ U thở dốc lên một lần nữa, nghe như giọng hát của nàng bị xước, tôi vẫn ngồi tại quầy bar uống rượu cho đến bình minh,
Còn lửa luôn luôn nướng chín bài thơ. Mà dù có hy sinh thân mình bị nướng chín, bài thơ biết mình cũng không cứu được ai. Vì vậy bài thơ hay đứng ra xa và quay lưng lại ngọn lửa để tránh bị cháy thành tro.
nhưng mà thơ chàng đừng có “bỏ đi, bỏ đi” nữa, có ai chiếm lấy vị trí của chàng đâu, khi chàng muốn nướng bánh em vẫn làm cái bật lửa mà,
So now then you have to snooze dearest, after you give me Room I have more time and energy to organise read more and conduct, she stated. You know how she organises her body. Also lacking could be the Place for just a wardrobe in her room.
Bạn thấy không có ai bấm like vào thông báo của bạn. Nàng thì thầm: không có ai cả? Bạn hỏi nàng không-có-ai-cả là ai vậy? Bạn sẽ xử lý không có ai hay không có nó.
-Mi làm chi lâu rứa? Ông ta chết rồi mà, chỉ có vợ con ông ta là không liên quan đến cái chết, thậm chí họ chưa từng gặp mặt cái chết…
I stared at a patch of blue remaining guiding in the grey sky, when I known as her, all I could listen to was the clapping of thunder, rumbling like the bass drum,
nàng hơi cúi xuống, nhưng thơ ca không bao giờ vô nghĩa, nên chàng đừng cố nói với một linh hồn là làm thế nào thay cho nó một chiếc áo len, đừng nói với một xác chết về trò chơi mà chàng đã biến thành một ai khác, thành kẻ ngủ yên trong ngôi mộ, chúng ta đã quá biết cảm giác nằm sâu dưới lòng đất, nhưng chàng đừng thèm kể, vì những kẻ đạo văn đã chai lì như những cái cây sẽ mọc ra, bọn họ sẽ hiện sinh tái hiện sau khi lấy những cái lá để che gương mặt, em vẫn chưa Helloểu, vì sao một con người có gương mặt màu xám như tro cốt, đen mờ lại ám mãi vào giấc mơ chúng ta như thế, chẳng lẽ một gương mặt màu xám là cái không thể thiếu của đời em?
Các nhà thơ cũng thấy bàng hoàng, họ sợ nên vu cho bài thơ là một trạng thái họ bị mất kiểm soát.
The wardrobe, the bed, the outdated computer… Exactly what does any of it should do Together with the notification on the notification of the deletion of what was notified? She stated: babe, I’m not from the mood.